TAM THÁNH PHẬT
Mỗi vị Bồ tát đều có phát khởi hạnh nguyện riêng. Do vì trong lúc tu nhân, các Ngài mỗi người đều phát đại nguyện độ sinh khác nhau. Như Bồ Tát Quán Thế Âm Ngài phát đại nguyện là tầm thinh cứu khổ chúng sanh ở cõi Ta bà này.
Hỏi: Kính
bạch thầy, trong kinh nói, Bồ tát Quán Thế Âm do tu thiền mà chứng đạo, trái
lại, Bồ tát Ðại Thế Chí do tu niệm Phật mà chứng đạo. Thế thì, tại sao những
người tu theo pháp môn niệm Phật mà không thờ riêng tượng Bồ tát Ðại Thế Chí
(có thờ chăng cũng thờ chung tượng Tam Thánh) mà lại riêng tôn thờ hình tượng Bồ tát Quán
Thế Âm? Xin hỏi, lý do tại sao phải thờ như thế? Và thờ như vậy có
đúng không? Kính xin thầy hoan hỷ giải đáp cho con rõ.
Ðáp: Xét trên phương diện hành môn, thì
Phật nói có vô lượng pháp môn, tùy theo căn cơ trình độ của mỗi người mà chọn
lựa cho mình một pháp môn tu thích hợp. Phương tiện bày ra tuy nhiều, nhưng cứu
cánh đạt thành quả vị Phật thì chỉ có một. Như cái nhà tuy có nhiều cửa vào mà
căn nhà thì chỉ có một.
Tùy theo sở thích, ai thích cửa nào thì bước vào cửa đó. Ðiều quan trọng là phải bước vào đúng cửa đã chọn. Một khi đã chọn lựa kỹ càng rồi, thì cứ thế mà thẳng tiến vào. Có thế, thì mới thực sự vào trong ngôi nhà được.
Tùy theo sở thích, ai thích cửa nào thì bước vào cửa đó. Ðiều quan trọng là phải bước vào đúng cửa đã chọn. Một khi đã chọn lựa kỹ càng rồi, thì cứ thế mà thẳng tiến vào. Có thế, thì mới thực sự vào trong ngôi nhà được.
Ðối với hai vị đại Bồ tát Quán
Thế Âm và Ðại Thế Chí trong lúc tu nhân, hai Ngài đã tự chọn cho
mình một pháp tu riêng. Người chọn tu Thiền, tức Bồ tát Quán Thế Âm từ “Nhĩ
Căn” “phản văn văn tự tánh” mà vào. Người chọn tu Tịnh, tức Bồ tát Ðại Thế Chí
từ “Thiệt Căn” và Ý Căn (nói rộng là thu nhiếp sáu căn) mà vào. Nghĩa là theo
sự trình bày của Ngài trong Kinh Lăng Nghiêm thì, chỗ nhân địa tu hành của Ngài
là do dùng tâm niệm Phật
mà ngộ được “vô sanh nhẫn”. Như vậy, ta thấy giữa Thiền và Tịnh tuy có hai, lối
vào tuy có khác, nhưng cứu cánh quả chứng thì không hai. Ðó là yếu lý dung
thông hội chứng của Phật pháp vậy.
Nhiều người tu hành thời nay, vì
không hội thông được pháp tu, cho nên dễ gây ra tình trạng nghi ngờ và thậm chí
họ còn kích bác chống đối nhau. Ai có quan niệm đó, thì hãy xem noi theo tấm
gương của hai vị Ðại Bồ tát này.
Nhân đây, chúng tôi cũng xin nói
thêm, nếu nhìn vào hình tượng Tam Thánh thì, chúng ta cũng có thể thấy rõ sự biểu
trưng cho sự hội thông đó. Hai vị Bồ tát đứng hầu hai bên trái, phải của đức
Phật A Di Ðà. Trái, phải là hai, như Thiền, Tịnh là hai, nhưng tánh giác nào có
hai. Ðứng về mặt sự tướng, danh ngôn đối đãi, thì thấy dường như có hai, nhưng
đứng về mặt bản thể lý tánh thì không khác, tức muôn pháp đồng nhất thể. Nhìn
trên mặt hiện tượng thì thấy có muôn ngàn lượn sóng lớn nhỏ khác nhau, nhưng
thể nước chỉ là một. Ðức Phật A Di Ðà là tiêu biểu cho tánh giác vượt lên trên
đối đãi nhị nguyên. Ðó là biểu thị cho sự hội nhập dung thông triệt tiêu nhị
nguyên đối đãi vậy.
Người tu hành mà còn thấy có hai
bên: Tịnh khác, Thiền khác, đạo khác, đời khác, anh khác, tôi khác v.v…thì làm
sao ngộ được tự tánh? Không ngộ được tự tánh, thì làm sao giải thoát? Chính do
vọng chấp thiên kiến nầy nên chúng ta mới thấy có những cặp đối đãi nhị nguyên.
Ðây là đầu mối của sự tranh chấp hơn thua đấu đá chém giết lẫn nhau. Thế giới
đảo điên thác loạn cũng bởi do cái nhìn “biến kế” vọng chấp nầy mà ra. Từ đó,
con người tạo ra vô số nghiệp ác, để rồi phải chiêu cảm thọ lãnh vô số nghiệp
quả khổ đau. Vì thế, mà con người mãi phải chịu trầm luân nổi trôi trong biển
đời đầy đau thương khóc hận. Kinh Duy Ma Cật ở phẩm “Pháp Môn Bất Nhị” đã dạy
rõ cho chúng ta bài học “Không Hai” vô giá nầy. Nhưng rất tiếc thay! Con người
vì vô minh che lấp nên chưa nhận ra được cái chân lý siêu việt này.
Phật tử hỏi tại sao người tu theo
pháp môn Tịnh độ, lẽ ra là phải tôn thờ tượng Ðại Thế Chí mới phải, vì Ngài tu
theo pháp môn niệm Phật mà được chứng quả Thánh. Thế nhưng, hầu hết Phật tử (dù
tu theo Tịnh Ðộ Tông hay các Tông phái khác) cũng đều thờ riêng hình
tượng Bồ tát Quán
Thế Âm. Lý do tại sao?
Xin thưa, vì mỗi vị Bồ tát đều có
phát khởi hạnh nguyện riêng. Do vì trong lúc tu nhân, các Ngài mỗi người đều phát
đại nguyện độ sinh khác nhau. Như Bồ Tát Quán Thế Âm Ngài phát đại nguyện là
tầm thinh cứu khổ chúng sanh ở cõi Ta bà này. Bất luận chúng sanh nào, khi gặp
hoạn nạn khổ đau, mà hết lòng thành tâm xưng niệm danh hiệu Ngài, thời Ngài sẽ
hiện thân đến để cứu độ họ. Bởi do hạnh nguyện
đó, nên Ngài có nhân duyên rất lớn với chúng sanh ở cõi nầy. Vì vậy, mà chúng
ta không lạ gì khi thấy hầu hết các nước tu theo hệ phái Phật Giáo Phát Triển
đều có tạc tượng tôn thờ hình tượng của Ngài. Sở dĩ người ta tôn thờ Ngài là vì
người ta rất tin tưởng vào việc cứu khổ cứu nạn theo bản nguyện của Ngài.
Còn Bồ tát Ðại Thế Chí mặc dù
Ngài chuyên hành trì theo pháp môn niệm
Phật mà chứng đạt Thánh quả, nhưng Ngài không có phát nguyện rộng
lớn độ sanh ở cõi Ta bà nầy như Bồ Tát Quán Thế Âm. Ngài chỉ phát nguyện phụ lực
với đức Phật A Di Ðà để tiếp dẫn những chúng sanh nào có nhân duyên niệm Phật A Di Ðà
được vãng sanh về cõi Tây phương
Cực lạc. Và Ngài chỉ trực tiếp giáo hóa chúng sanh ở cõi nước đó mà
thôi. Căn cứ vào bản nguyện độ sanh của Ngài như thế, nên người ta không có thờ
riêng hình tượng của Ngài giống như Bồ tát Quán Thế Âm. Người ta chỉ thờ Ngài
qua hình tượng Tam Thánh mà thôi.
Ngược lại, riêng Bồ tát Quán
Thế Âm không những Ngài phát nguyện phụ lực tiếp dẫn chúng sanh về
thế giới Tây phương Cực lạc giống như Bồ tát Ðại Thế Chí, mà Ngài còn phát
nguyện thị hiện 32 ứng thân ở cõi Ta bà này để hóa độ chúng sanh. Bởi lý
do đó, nên người ta mới tạo tượng tôn thờ riêng Ngài. Thờ như thế quả đúng với
bản nguyện độ sanh của Ngài, chớ không có gì là sai trái cả.
Thích Phước Thái
Thích Phước Thái
Chú thích: Bài đã được đăng
trên một số trang cá nhân trên mạng Internet, đăng trên phatgiao.org.vn với sự
cho phép của tác giả.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét