(Ảnh Tam Thánh Tây Phương: Tu Tịnh Độ)
- Tu
Quán, Tu Huệ: Để chuyển
đổi nhận
thức, chuyển
đổi cái nhìn về cuộc
đời, về công ăn việc
làm, về tình yêu nam
nữ, tình nghĩa vợ chồng, về của
cải vật
chất. Những thứ đó đang ở trong tay chúng
ta nhưng biết đâu sẽ có một ngày chúng ta mất trắng. Khi
chuyện đó xảy ra chúng
ta hiểu
biếtrằng vạn
pháp vốn vô
thường nếu thản
nhiên chấp
nhận thì chúng
ta sẽ không buồn khổ. Đó ta chúng
tađã có Huệ.
Tu Quán để có cái nhìn về
chính bản
thân của chúng
ta ngay trong sát
na hiện
tại này đang chịu quy
luật biến
dịch chi
phối. Nó thay đổi từng sát
na. Một lúc nào đó cái già, cái bệnh và cái chết sẽ đến với chúng ta. Chấp nhận sự thật chúng ta sẽ không cảm thấy quá lo buồn sợ hãi khi mỗi giai đoạn thời gian đời sống đến với chúng ta khi khoẻ mạnh
lúc ốm đau.
- Thu thúc lục căn: Sáu
căn tiếp xúc sáu trần, thấy, nghe, xúc chạm
đối tượng biết rõ
ràng đối tượng nhưng không khởi
tâm ưa ghét, chê khen, phản
ứng gì cả, có nghĩa là đối tượng sao biết y nhưvậy
mà trong đầu không nói
thầm về đối tượng. Đó là cái
Biết đang là về đối tượng. Phương
pháp tu
tập này còn gọi là Pháp Như Thật cũng
thuộc về Thiền
Huệ Vipassanà, giúp tâm yên lặng thanh thảnđưa
tới Định.
- Tu Chỉ, Tu Định: Trong đời sống hằng ngày đầu óc chúng ta luôn bị giao động vì suy nghĩ nọ kia, nó đầy
ấp những tham, sân, si... nên đưa đến phiền
não khổ đau. Tâm cứ giao
động liên
tục thì không bao giờ chúng
ta "giác ngộ" được
điều gì. Bây giờ chúng
ta tập sống trong cái Biết
không Lời.
Tu Chỉ là làm sao cho tâm chúng
ta được yên lặng, thanh
thản. Thực
tập bằng cách làm cái gì biết chúng
ta đang làm cái đó.
Thí
dụ: Quét nhà biết đang quét nhà, hút bụi biết
đang hút bụi, rửa chén biết đang rửa chén.... mà trong đầu không khởi niệm gì
cả nghĩa là không suy
nghĩ, không nói
lầm bầm trong đầu sao nhà dơ quá, sao nhiều chén bát quá
.v..v.... Đó là chúng
ta đang tu
thiền Chỉ.
Thiền Chỉ giúp tâm yên lặng thanh thản nhưng không vững chắc. Muốn tâm định vững chắcchúng
ta phải toạ
thiền. Khi toạ
thiền lúc
đầu xử dụng phương
pháp dùng tầm tắt tứ, sau đó dùng ý tắt tầm. Tầm là tự mình nói thầm trong não, tứ là
tự trong ký ức trồi lên những hình
ảnh trong quá
khứ, rồi tâm
duyên theo đó nói
thầm qua lại hết chuyện này sang chuyện khác. Khi tầm tứ yên
lặng thì hành
giảcó định. Lúc đó lậu
hoặc vẫn còn nhưng nó nằm yên, tham
sân si cũng không có, chỉ còn cái Biết không lời trong tâm
thì ba nghiệp được thanh tịnh. Như vậy, chúng ta tạo được Nhân thanh tịnh ngay trong bây
giờ và ở đây. Đó là công
đức vô lậu của chúng
ta, dù chỉ năm, mười phút hay lâu hơn.
Đã Tu là sẽ giải
thoát.
Khi đã hiểu sanh
tử như thế nào, hiểu sự sống từ đâu đến và chết đi về đâu,
thì đối với sự sống, chúng
ta không tham cầu bởi chúng
ta biết tấm thân ngũ
uẩn này không thực
chất tính, nên nó sẽ không vững
bền với thời
gian, nó bị ảnh
hưởng bởi quy
luật biến
dịch, nên nó vô
thường từng phút từng giây. Sống hay chết, tuỳ thuộc nơi
duyên hợp hay duyên tan... mà thay đổi. Và đối với cái chết, chúng ta sẽ không sợ hãi, bởi chết không phải là chấm dứt, không phải mất hẳn
đi, mà chỉ là sự thay đổi cũ mới mà thôi. Sự sanh trong hiện tại chỉ là một lần sanh trong vô lượng lần sanh. Sự
chết trong hiện
tại chỉ là một
lần chết trong vô
lượng lần chết.
Điều quan trọng là chúng
ta sống như thế nào trong
đời này, để đời
sau chúng
ta có một cuộc sống tốt
đẹp hơn. Mỗi lần chết đi, sang một
đời sống khác là một dịp tốt để chúng ta học hỏi hầu tiến hoá trên con đường tâm linh. Người đời hay nói:
"Có công mài sắt có ngày nên kim", chúng ta hãy bắt tay mài
thỏi sắt lớn trong tâm chúng
ta ngay từ bây giờ, bằng cách tập sống theo lời Phật dạy. Giữ giớiđức được trong sạch, làm việc lành tránh việc dữ, tu Huệ, tu Định để phát huy Trí huệ tâm linh. Đó là theo con đường Giới-Định-Huệ
mà Đức Phật đã
đưa ra. Khi ánh sáng
trí huệ chan hoà, thì bóng tối vô
minh biến mất. Vô
minh không còn thì vòng luân
hồi cũng tan rã, bấy giờ người tu được hoàn toàn thoát khổ, giải thoát, giác ngộ.
Đã học Phật, chúng
ta biết cuộc
đời an
lành hạnh
phúc hay khổ đau của chúng
ta không do ai ban phát cả, mà do quy luật Nhân Quả làm chủ, nhưng Nhân
Quả đó lại do chúng
ta làm chủ. Chúng ta có thể tạo ra
Nhân tốt hay xấu để thọ
lãnh Quả lành hay dữ. Ngay cả Đức
Phật cũng không cứu được chúng
ta ra khỏi ba
đường dữ hay ra khỏi vòng
luân hồi sanh tử, mà chỉ chúng
ta tự cứu chúng
ta mà thôi.
Cho nên chúng
ta phải tự chọn cho chúng
ta một lối
sống, để khi thân hoại mạng
chung, chúng
ta tự làm chủ lấy mình thanh
thản ra đi với hành trang phước
đức và trí
huệ hay là chúng
ta bị nghiệp
lực nặng nề làm chủ dẫn chúng
ta sanh vào những chỗ tương
ưng với đời
sống đầy tội
lỗi tham
sân si của chúng
ta để thọ Quả của Nhân đã gây ra trong đời này./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét