Con người sống trên thế gian dường như
là theo sự an bài sẵn vậy!
Một người, trong cuộc đời của mình, đến thời
điểm nào sẽ gặp ai, sự tình gì đều là đã được định sẵn.
Cổ nhân có câu “Mệnh lý hữu thì chung
tu hữu, mệnh lý vô thì mạc cưỡng cầu”, có ý rằng, khi điều gì đó đã được sắp
đặt sẵn thì nó sẽ đến đúng thời điểm. Còn nếu điều gì không được sắp đặt trước
rồi thì không ai có thể làm nó xảy ra, vậy cần gì phải cố sức để thay đổi nó?
Con người gặp nhau là bởi chữ duyên, sống
và yêu nhau là bởi chữ nợ.
Cuộc sống con người đơn giản một giai
đoạn trong dòng chảy luân hồi. Mỗi người đều có những cuộc gặp mà suốt đời này
không thể nào quên, có những cuộc gặp là mãi mãi, nhưng cũng có những cuộc gặp
sớm “đứt gánh giữa đường”. Tất thảy mọi thứ trên đời đến và đi đều là duyên
phận, đừng cưỡng cầu! Duyên phận là điều gì đó rất kì lạ, không ai có thể thực
sự nói rõ về nó. Có thể hữu duyên vô tình quen biết nhưng lại hiểu thấu nhau.
Có thể hài hòa với nhau, nhưng lại không thể ở gần nhau. Không cố ý theo đuổi
thì lại có, bỏ tâm cố gắng tìm kiếm thì lại chẳng thành. Như người xưa có câu
“có lòng trồng hoa, hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu, liễu lại xanh”.
Có một loại tôm khi còn nhỏ, chúng thường
kết đôi chui vào trong khe đá. Hang đá nhỏ này, đối với chúng đó chính là một
thiên đường, cho đến lúc trưởng thành chúng lại không cách nào theo khe đá nhỏ
đó mà đi ra.Chúng ngay từ khi khởi động, đã lựa lựa chọn một tình yêu độc nhất,
không có đường trở lại, không cám dỗ. Đối với chúng mà nói, nửa kia của chúng
đó chính là cả thế giới.
Bạn phải hiểu, thứ bạn yêu không phải đoạn
thời gian kia, không phải người ấy khiến bạn nhớ mãi không quên, cũng không
phải yêu cái khoảng thời gian đã từng trải qua, bạn yêu đơn giản cái phần non
trẻ nhưng vẫn chấp mê bất ngộ của chính mình.
Buông không có nghĩa là bỏ cuộc, cố chấp
không đồng nghĩa với kiên trì. Mặc nhiên hơn một chút, cuộc sống sẽ hạnh phúc
thêm vài phần. Người mặc nhiên, sẽ không quá nhã hứng khi khách quý chật nhà,
cũng không rấm rứt trong tâm khi người cuối cùng rời đi; khi thành công không
quá đắc ý mà ngạo mạn, lúc thất bại cũng không nản lòng thoái chí. Mặc nhiên có
thể khắc chế cái tâm bốc đồng, loại bỏ tư tưởng hỗn tạp.
Mặc nhiên là một loại tu dưỡng, một loại
cảnh giới, một loại tâm thái chứa đựng nội hàm sâu sắc, có thể khiến người ta
trong gian khổ mà vẫn thong dong tự tại.Nếu như chia ly người yêu vẫn còn có
thể làm bạn, hoặc là chưa từng yêu, hoặc vẫn đang yêu. Lúc còn trẻ, chúng ta vì
một người nào đó, vì yêu hoặc chỉ vì cô đơn mà đến với nhau; nhưng sau những
khổ não, chúng ta vì sao không cố chịu đựng để vượt qua mà lại lựa chọn đồng
hành cùng người khác.
Tại mỗi thời điểm, tại từng ngã rẽ đều
có những mật hiệu được đưa ra, nhưng khi đó chúng ta lại mờ mịt không biết. Lúc
quay đầu nhìn lại, bỗng phát hiện mọi thứ đều rõ ràng trước mắt, mới mỉm cười
mà lĩnh ngộ sự thống khổ, bi thương.Hết thảy vấn đề, sau cùng nhất đều là vấn
đề thời gian. Hết thảy phiền não, kỳ thực đều là tự tìm phiền nãoĐối với cuộc
sống của bạn, người có sức tác động lớn nhất là chính bạn. Người quyết định bạn
hạnh phúc hay khổ đau cũng đó chính là bản thân bạn. Nếu không có sự chấp nhận được
của bạn, bất kể thứ gì cũng không thể khiến bạn đau buồn hay vui vẻ.
Không ai lấy đi niềm hạnh phúc của bạn.
Người có thể lấy đi điều đó là chính bạn, Chính bởi bạn giao niềm vui của mình
cho những người khác nắm giữ. Bạn không cách nào ngăn chặn được cơn lũ, nhưng
học cách kiến tạo một con thuyền. Mặc kệ mọi người trên thế giới nói gì, ta đều
nhận thức việc làm của bản thân mình mới là đúng đắnNếu như đứng trước người mà
bạn yêu mến, điều bạn phải làm là bộc bạch lòng mình; nếu bạn kết hôn với một người,
bạn phải làm đó chính là tỏ ra yếu thế.
Cuộc sống của chúng ta, không phải vì
lấy sự ưa thích của người khác mà tồn tại, chúng ta là tự do tự tại, không phải
đòi hỏi ai yêu thích mình, có thể vui vẻ mà lưng đeo đại địa, mặt hướng trời
xanh. Chỉ cần có bạn hiểu được điều này, gông xiềng đã bị phá bỏ, tự do mà hít
thở.Trước đây tôi cứ luôn nghĩ là kiên trì sẽ khiến chúng ta trở nên mạnh mẽ
hơn, nhưng sau khi lớn lên mới phát hiện, buông bỏ mới khiến chúng ta mạnh mẽ.
Khi nhìn lại hết thảy những phiền não, chợt
nhớ tới câu chuyện của một ông lão, trước khi lâm chung từng nói: Trong cả cuộc
đời phiền não quá nhiều, nhưng đại cơ quan những điều lo lắng lại chưa từng xảy
ra. Dù lựa chọn như thế nào, chỉ phải là bản thân lựa chọn, thì không tồn tại
hối hận, đúng sai. Mỗi người đều có một góc tử mà chính mình không đi ra được,
người khác cũng không tiến vào được, ta đem chuyện khó nói sâu thẳm nhất đặt ở
chỗ đó, bạn không hiểu ta, ta không trách bạn.
Khi bạn cảm nhận thấy thua kém người khác
về mọi thứ, đừng tự ti, hãy nhớ rằng bạn đơn giản một người phổ biến. Tôi và
bạn vốn không quen biết, định mệnh cũng không gắn bó với nhau. Yêu một người,
nhưng kỳ thực là yêu chính mình, khi bản thân phát hiện mình mong muốn thứ gì
đó nhưng không đạt được, sẽ sinh lòng khao khát. Hận một người, thực ra là hận
chính mình, khi bản thân phát hiện điều mình mong muốn nhưng không đạt được, sẽ
cảm nhận thấy giận dữ. Kỳ thực, trên đời không có tình yêu vô cớ, cũng không có
oán hận vô cớ, yêu và hận, đều là tự đấu tranh và đối thoại với chính mình. Nếu
như yêu nhau, hãy dắt tay nhau đến khi bạc đầu, nếu lỡ mất nhau, hãy chúc nhau
hạnh phúc
Nếu bạn yêu tôi, hãy sát gần một chút, một
chút nữa, nếu như không yêu, hãy rời xa hơn một chút, một chút nữa. Yêu một
người không yêu, tựa như chờ đón một chiếc thuyền ở sân bay. Bạn phải tin rằng
trên thế giới nhất định có người dành cho chính bản thân mình, mặc dù giờ phút
này bạn đang bị độ sáng vờn quanh, bị tiếng vỗ tay bao trùm, hay lúc đơn độc đi
trên đường phố ướt lạnh, nhưng người ấy nhất định sẽ xuyên việt thế giới này,
đi về phía bạn. Người ấy nhất định sẽ tìm được bạn, bạn phải đợi.
Đừng để tương lai bạn phải chán ghét
chính mình. Tôi đang cố gắng để trở thành chính mình. Cố gắng cường đại chi
bằng sống mặc nhiên hơn một chút. Duyên hợp, duyên tan đều lưu lại một điều gì
đó tốt đẹp và một chút tiếc nuối.
Trong sinh mệnh mỗi người, điều gì là
của bạn thì sẽ không mất, còn như điều gì không là của bạn thì cuối cùng cũng
không thuộc về bạn.
Mọi sự tùy duyên, điều gì qua đi thì hãy
buông bỏ để nó qua đi, nên điềm đạm đối diện, quý trọng hết thảy những gì đang
có ở hiện tại, như vậy mới sống được tự nhiên, thản đãng. Còn nếu như cố gắng
níu giữ thì chỉ khiến bạn sống triền miên trong vô vọng và tâm linh bị đè nặng
mà thôi.
Người tin
tưởng vào duyên phận, một khi duyên đến sẽ thản nhiên đón nhận, còn khi duyên
đi cũng sẽ không cố gắng níu giữ. Từ trong cảnh giới “thuận theo tự nhiên”, họ
tìm được sự điềm tĩnh và thản nhiên. họ hiểu rõ, mọi sự đều là tùy duyên mà
đến, tùy duyên mà đi, cũng đó chính là điều mà người ta gọi là mọi sự tùy duyên.(Theo
phunugiadinh)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét